Nếu có ai hỏi tôi tuổi nào là tuổi đẹp nhất của người phụ nữ thì tôi bảo đó là tuổi bốn mươi. Tại sao ư? Bởi nó như một thứ trái cây chín tới mà chưa đủ muồi. Nó hườm hườm, chưa gọi là chín được mà cũng chẳng còn xanh nữa! Cho nên nó vẫn còn căng cứng, còn mơn mỡn, mướt rượt chớ không xanh xao, ẻo lả, và dĩ nhiên nó cũng chưa mềm èo, mềm rục. Nó chuyển như mùa, như trời đất vào thu. Nó vàng mơ. Vàng ươm. Nó rạo rực.Nó thổn thức. Và nó tươm mật. Nghề nghiệp đã vững chãi. Kinh nghiệm đã no nê. Khó mà lường gạt nó trừ phi nó cố tình để cho …lường gạt. Nghề nghiệp chín rộ, chín tới nên nó tự tin, tự tin ở chính mình, và từ đó, dẫn đến tự tại. Cái inner freedom đó làm cho nó vừa đủ kiêu hãnh mà cũng vừa đủ nhún nhường, vừa đủ khoan dung mà cũng vừa đủ cứng rắn, với mình, với người. Cho nên nó hấp dẫn. Về tình yêu nó là tuổi của dâng hiến. Cũng là tuổi của nề nếp. Hết mình cho tình yêu. Chung và riêng. Nó bớt đắn đo, nó không toan tính. Như đã vượt ra, vượt qua, vượt lên một đời lận đận đo rồi đếm/ mỏi gối người đi đứng lại ngồi (Bùi Giáng). Bây giờ nó đứng nó ngồi đã thong dong. Tình yêu không như tình đầu mà như tình cuối, lúc nào cũng tình cuối!
Ở phụ nữ bốn mươi, vẻ gợi cảm kín đáo. Không lộ liễu mà mời mọc. Con cái cũng vừa lên mười, mười hai. Tuổi đủ mệt để chăm lo. Họ quên quá khứ. Quên cả hiện tại. Phải đợi thêm vài chục năm nữa, quá khứ mới ùa về và hiện tại mới phủ tràn đời sống của họ. Cái tuổi đẹp nhất đó không phù du. Nó kéo dài từ khoảng 40 đến 60 ở phụ nữ. Cũng có người gọi là hoàng hôn, nghĩ là hoàng hôn: Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng!(ND). Nhưng không! Bởi hoàng hôn ở nơi này lại là bình minh ở nơi kia!
Bạn bè, đó là niềm say mê lớn. Là ưu tiên một! Họ thường quây quần bên nhau, sống cho nhau, sống vì nhau, nghĩ đến nhau. Họ có cái lứa của nhau. Đám nhỏ cũng bắt đầu có cái lứa của đám nhỏ và người có tuổi trong gia đình cũng lại có cái lứa của mình. Nhưng cái lứa của họ hình như đắm đuối hơn, gần gũi hơn, sôi động hơn. Họ dễ bắt chước nhau, dễ thành mốt này mốt nọ. Áo áo quần quần giày giày dép dép… Và mọi người nhìn họ thấy như Trịnh Công Sơn: lòng chợt từ bi bất ngờ!
Suy tưởng ở tuổi này cũng đã chín, đã chắc. Nhìn cuộc đời đã rõ một kiếp nhân sinh. Có những người không đủ bản lĩnh, hốt hoảng, chèo kéo thời gian. Nâng chỗ này, lấp chỗ nọ, bơm chỗ kia. Lýnh quýnh tội nghiệp. Họ ráng tìm cách đắp lên người những phù phiếm xa hoa lớp này lớp khác như để che giấu, bù đắp nỗi muộn màng. Rồi đâu cũng vào đó. Chỉ có tê hơn thôi! Chỉ có những người thực sự tự tại, mới được thong dong, hạnh phúc. Họ ngụp lặn trong hạnh phuc của lứa tuổi, bởi tuổi nào cho ta cũng chỉ có một lần nên tuổi nào cũng là một tuổi mới toanh! Và cũng bởi họ hiểu rằng không có cái gọi là tuổi tác: The age is the matter of mind. If you don’t mind, it does’nt matter. Tuổi tác là chuyện của cái tâm, nếu đừng quan tâm, chả có vấn đề tuổi tác!
Ngừơi tự tin, tự tại, có thể không cần chạy theo nhan sắc nọ kia bởi họ biết họ chính là nhan sắc. Họ cũng không cần chạy theo mốt này mốt khác vì bởi họ chính là mốt. Họ mặc thế nào thì đó là mốt, họ ăn thế nào thì đó là mốt. Mốt của riêng mình. Ở họ toát ra một điều gì đó làm người khác phải ngưỡng mộ. Họ khoác chiếc áo. Họ choàng chiếc khăn. Họ lượm cục đá, xỏ chỉ đeo vào cổ, thế là mốt. Họ lỡ mặc cái áo nhăn, chưa kịp ủi, thế là mốt. Họ lỡ mặc cái áo… rách, chưa kịp vá, thế là mốt. Mọi người đổ xô đi tìm đá, vò áo cho nhăn, xé áo cho rách, mài quần cho sờn để được gíống họ! Điều quan trọng, cái đẹp ở họ toát ra không phải là những thứ đó. Nó ở bên trong kìa! “Em ơi em đẹp vô cùng! Vì em có cái lạ lùng bên trong!” Bùi Giáng đã kêu lên như vậy! Cái lạ lùng bên trong? Đố ai biết nó là cái gì, nhưng dứt khóat nó phải là cái lạ lùng! Vâng, mỗi người chỉ một. Và nó ở bên trong, cái lạ lùng đó!
Đỗ Hồng Ngọc