Thế là bắt đầu hè . Mới có đầu hè thôi mà mấy em đã bắt đầu ăn nắng đen thui lui rồi . Hè này hai em cùng đi day camp cùng một chổ . Bé trai thích lắm vì đi chổ lạ nhưng có người quen là chị hai .
Sáng dậy trước khi ra cửa nghe được chuyện như vầy .
Trai: Sissy Mikayla, we are going to be best friend BFF.
Gái: No Justin we are not friend. We are related by blood, we are brother and sister.
Trai: ok ok you are right. I will protect you and you will protect me.
Mẹ nghĩ priceless. Lúc này đây thấy có hai đứa cho nó có chị có em thật là một quyết định đúng :)
Showing posts with label Life moments. Show all posts
Showing posts with label Life moments. Show all posts
Monday, June 6, 2011
Tuesday, May 17, 2011
Happy Birthday to Me
Sinh nhật Tui . Theo thằng ba quậy thì tui mới có six teen thôi . Còn theo chị Hai thì tui già thêm tí Thirty something. Tui chưa già nhưng cũng chẳng trẻ . Từ ngày em bé gái sinh ra 1 ngày trước sinh nhật tui thì tui hết được mừng sinh nhật của mình :) tại lo sinh nhật của em bé gái hết rồi , tới sinh nhật tui thì tui hết xí quách để ăn mừng . Được relax là vui hết lớn rồi .
Năm nay là năm cuối cùng được còn nằm trong hàng "băm" . Năm sau hết băm mà thành dập tại đứng ở hàng Bốn rồi . Thôi còn được ăn sinh nhật là vui rồi ...Let's live life and let's party .
Năm nay là năm cuối cùng được còn nằm trong hàng "băm" . Năm sau hết băm mà thành dập tại đứng ở hàng Bốn rồi . Thôi còn được ăn sinh nhật là vui rồi ...Let's live life and let's party .
Sunday, May 8, 2011
Sunday, December 12, 2010
Những chuyện hú hồn !!
Những chuyện làm mẹ nó hú hồn.
1. Mẹ đang ở tiệm Kohl's đem đồ đi trả và đang lựa thêm cho em bé trai vài cái quần. Điện thoại reng, bên đầu dây kia giọng bé gái nức nở
Mommy you need to come home now. Please
Justin is bleeding... Daddy don't know what to do.
Mẹ lắng nghe và trả lời kêu em bình tỉnh mẹ về nhà ngay . Mẹ trả lời bình thản mà tim đập thình thình sắp rớt ra ngoài luôn . Nghĩ là chắc chuyện ghê gớm đến nổi chồng khg rãnh gọi cho mình. Quăng hết đồ đang lựa chạy ra khỏi tiệm . Vừa chạy vừa bấm phone gọi cho chồng. Ai ngờ chồng bắt phone trả lời là không có gì cả . Không cần về và em bé trai chảy máu tí thôi . Năm phút sau vô nhà thì em bé gái chạy vòng vòng kêu mẹ lên lầu coi em . Mẹ lên lầu thì thấy em trai nằm trong lòng ba và ba đang cho ngă.m cục nước đá . Em trai bảo "Mommy I don't want to die" . Mommy ráng nhịn không cười . Thì ra là hai chi. em chơi sao mà chị làm em đụng cái răng cửa vô cái tủ quần áo . Nứu răng của em chảy máu, chị hai hết hồn nên chạy ki'm cell phone gọi cho mẹ . Chi. hai quính đít đến nổi khi mẹ về chị hai vẫn chạy vòng vòng rồi kím một góc nhỏ, chấp tay lại nói "Please don't let my brother diẹ I really didn't mean to hurt him" . Thằng em nghe chị nói chử die cho nên sợ quá bảo là "I don't want to die" . Mẹ hoàn hồn sau khi thấy em trai răng cỏ vẫn còn đó .
Tối đến chị hai trước khi ngủ cầu nguyện rằng "dear God thank you for not letting my brother die". Mẹ cũng không ngờ em bé gái có đức tinh mạnh mẻ thế .
2. Lại chử DIE .
Mẹ đang ngồi làm việc buổi tối thứ tư, mẹ nghe ba cho hai đứa tắm trong bồn tắm. Rồi tự dưng nghe "Justin is choking". Mẹ nghĩ chắc Ba ơ? bên đó mà cho nên mẹ đang có conference call nên khg nhúc nhích. Tự dưng cửa phòng làm việc mở toanh, em bé gái trần như nhộng ướt nhẹp nhảy cà tưng la làng "Justin is choking" . Mẹ chạy qua phòng bên cạnh không đầy 10 bước trong đầu ôn lại cách làm cấp cưú . Vào đến thì thấy em trai cũng trần như nhộng nhảy tưng tưng ôm cái cổ và bảo "I swallow a marble...Oh no I am going to die" . Mẹ thì nghĩ nó đâu có choking vì nó thở bình thường và nói chuyện ngon lành mà . Mẹ bế em trai ra thì thấy chổ em ngồi có 1 cái marble . Mẹ thở phào nghĩ nó không có nuô't cục bi . Ba từ dưới nhà chạy lên hỏi chuyện gì thì nghe no'i nuốt cục bi liền đem em trai đi làm cho em ói ra . Em ói vài cái khg thấy cục bi ra chi hết. Mẹ quay qua kím em bé gái thì chẳng thấy đâu. Kêu em thì mới biết em trần như nhộng đứng trước bàn thờ ông bà tổ tiên và Chúa cầu xin "Justin swallow a marble please don't let him die" . Thằng em nghe vậy nói với mẹ "I don't want to die". Mẹ trấn an hai em và khẳng định là "No one is going to die, calm down" . Mẹ hỏi ra thì mới biết là hai đứa tắm rồi đem bi ra chơi . Em bỏ viên bi vô miệng rồi ho . Chị hai thấy em ho cho nên đập lưng em thiệt mạnh làm em chúi đầu xuống. Rồi chị hai chạy ra kêu mẹ vì không thấy Ba . Thì ra là khi chị em đập lưng em viên bi nó rớt ra rồi .
Đúng là con traị ...đến khi nào thì mới hết những phen hú hồn kiểu này .
Saturday, October 2, 2010
Chuyện ...dài
Mấy hôm nay đang coi phim "Thiếu niên Dương Gia Tướng" The Young Warriors of Yang Clan. Phim này lâu rồi nhưng có anh Hà Nhuận Đông đóng cho nên đành phải ngắm thôi. Chuyện về một gia đình đều làm tướng và chung qui nói về gia đình này hy sinh bảo vệ đất nước. Có nhiều khúc làm người xem phải suy nghĩ ví dụ như là khi cô con gái út của vị tướng này và ông vui cuả nước này đều đang gặp nguy hiểm. Ông tướng này phải quyết định cứu vua hay cứu con gái của mình . Khi ông quyết định cứu vua thì đứa con gái của ông giận vì nghĩ cha mình không thương mình. Có một khúc khác trong phim là ông tướng và vợ ông ta ra chiến trận đem theo đứa con trai nhỏ và câu bé này bị thất lạc . Khoãng 10 mấy năm sau cậu con trai này trở về và rất hận cha mẹ của mình. Nhưng cuối cùng hai đứa bé này hết giận và hết hận cha me chúng. Hai đứa nó chấp nhận câu trả lời và nhìn thấy được sự lo lắng chăm lo của cha mẹ.
Coi phim này làm mình suy nghĩ rất nhiều . Trong phim cả hai đứa bé đều nghĩ sao cha mẹ mình không thương mình, không bảo vệ mình . Cha mẹ thì nói rằng người làm cha mẹ thì làm sao co thể bỏ rơi con của mình . Có cha mẹ nào lại muốn xa con mình, cha mẹ nào la.i có thể bỏ rơi con mình. Coi những khúc này mình không cầm lòng được ...câu hỏi của hai đứa bé này cũng là câu hỏi của mình 20 mấy năm về trước . Lúc đó mình nhìn về cuối chân trời bên kia nghĩ đến bao giờ mới được gặp lại mẹ và em . Sao mẹ lại có thể để mình một thân một mình ở trại tị nạn ...
Bây giờ là một người mẹ mình lại không hiểu sao mẹ mình lại có can đãm và nghị lực để cho con mình ra đi. Mình làm mẹ khi thấy con sợ tối hay khóc vì đứa bé khác ăn hiếp nó ...thấy nó không vui mình cãm thấy đau lòng. Khi mình đi xa công tác vài ngày thì nhớ tụi nó đến nổi nghe tiếng nó nói chuyện với mình mà nước mắt chảy dài .
Khác với hai đứa bé trong phim, mình không giận hay hận mẹ mình. Mình không giận vì mình không biết nếu còn ở lại bên Việt Nam thì bây giờ cuộc sống mình có được như ngày hôm nay không. Mình không hận mẹ vì trên cương vị làm mẹ mình nghĩ mẹ phải quá can đãm để có thể cho mình đi vì mình nghĩ trên thế gian này ít có người mẹ nào lại có thể làm như mẹ . Nói cho cùng là mình suy nghĩ thật nhiều nhưng không có câu trã lời . (Mình và mẹ mình không bao giờ nói về chuyện nàỵ Mình chỉ nhớ là mẹ nói qua thư khi viết cho mình ở đảo là mẹ vì suy nghĩ rằng mẹ sẽ sớm mất vì bệnh và sẽ không ai chăm sóc cho các con (vì ba mình mất hồi mình còn nhỏ) cho nên mẹ thà hy sinh cho các con đi vượt biên để có tương lai sáng lạng hơn. Đại khái là như thế).
Hai mươi mấy năm qua rồi ...chuyện cũng dần phai . Mình bảo lãnh mẹ qua đây năm 2002, mẹ ở với mình được khoãng 4 tháng rồi bảo là buồn vì chổ mình ở là xứ khỉ ho cò gáy và vì phải lo này lo nọ nên mẹ muốn đi Cali để kím việc làm phù hợp . Thế là mẹ đi :) Mình không cản vì mình cũng không biết phải cản làm sao . Mình không có khả năng giải quyết những vấn đề mà mẹ cần giải quyết . Thế là mẹ đi và năm 2009 mẹ lập gia đình . Mình vui cho mẹ vì bà kím được một người để chia sẽ, cảm thông . Tình cảm mẹ con tuy không thân nhưng vẫn gần gủi qua những cú điện thoại .... Mẹ vẫn như thế ...sống cho mình vì mình và không bao giờ suy nghĩ cho người khác...
Một hôm lời qua tiếng lại , Mẹ bảo mình coi thường mẹ vì nghĩ mẹ nghèo . Mình tim đau nhói nước mắt lăn dài không hiểu mình đã làm sai chuyện gì . Mình khóc như chưa bao giờ được khóc . Không hiểu mẹ làm sao có thể nói như vậy nhỉ . Nhưng mẹ là mẹ và mình vẫn là con . Mình xin lỗi mình làm mẹ buồn . Mẹ bảo thôi đừng nhắc và câu chuyện kết thúc.
Bây giờ trên điện thoại chỉ là vài ba câu mẹ khoẻ không? Mẹ nhớ tập thể dục . Mẹ thì hai đứa nhỏ khoẻ không? Thôi có khách rồi mẹ đi làm (mẹ mình làm nails). Buồn quá phải không...Vậy đó chuyện đau lòng nhất cuả mình là mình không làm được cho mẹ mình vui . Mình là một đứa con gái bất hiếu ...chỉ có mẹ thôi mà mình cũng không thể nào bất chấp để có thể làm mọi chuyện chiều theo ý của mẹ. Để có thể nhắm mắt không than van dù biết mẹ mình lúc nào cũng nghĩ cho mẹ hay những người bạn của mẹ. Có biết không mình muốn lắm nhưng khi những hành động của mẹ làm cho mình nghĩ mẹ không muốn chăm sóc cho mình cho nên mới cho mình đi vượt biên . Mẹ vì muốn bớt gánh nặng, mẹ vì muốn khỏi lo lắng, mẹ vì muốn cho mẹ , cho mẹ và những lợi ích khác nữa cho me. ...thế nên mình 16 tuổi bước lên con thuyền đó một mình vì mình phải nghe lời mẹ . Phải nghe lời mẹ để rồi 16 tuổi tự lo cho cuộc sống của mình, tự quyết định tương lai của mình, tự mình làm tất cả . Lòng mình đau ...cuộc đời mình cái hối hận nhất là không có được một tình cảm mẹ con mà những người khác đều co' .
Coi phim này làm mình suy nghĩ rất nhiều . Trong phim cả hai đứa bé đều nghĩ sao cha mẹ mình không thương mình, không bảo vệ mình . Cha mẹ thì nói rằng người làm cha mẹ thì làm sao co thể bỏ rơi con của mình . Có cha mẹ nào lại muốn xa con mình, cha mẹ nào la.i có thể bỏ rơi con mình. Coi những khúc này mình không cầm lòng được ...câu hỏi của hai đứa bé này cũng là câu hỏi của mình 20 mấy năm về trước . Lúc đó mình nhìn về cuối chân trời bên kia nghĩ đến bao giờ mới được gặp lại mẹ và em . Sao mẹ lại có thể để mình một thân một mình ở trại tị nạn ...
Bây giờ là một người mẹ mình lại không hiểu sao mẹ mình lại có can đãm và nghị lực để cho con mình ra đi. Mình làm mẹ khi thấy con sợ tối hay khóc vì đứa bé khác ăn hiếp nó ...thấy nó không vui mình cãm thấy đau lòng. Khi mình đi xa công tác vài ngày thì nhớ tụi nó đến nổi nghe tiếng nó nói chuyện với mình mà nước mắt chảy dài .
Khác với hai đứa bé trong phim, mình không giận hay hận mẹ mình. Mình không giận vì mình không biết nếu còn ở lại bên Việt Nam thì bây giờ cuộc sống mình có được như ngày hôm nay không. Mình không hận mẹ vì trên cương vị làm mẹ mình nghĩ mẹ phải quá can đãm để có thể cho mình đi vì mình nghĩ trên thế gian này ít có người mẹ nào lại có thể làm như mẹ . Nói cho cùng là mình suy nghĩ thật nhiều nhưng không có câu trã lời . (Mình và mẹ mình không bao giờ nói về chuyện nàỵ Mình chỉ nhớ là mẹ nói qua thư khi viết cho mình ở đảo là mẹ vì suy nghĩ rằng mẹ sẽ sớm mất vì bệnh và sẽ không ai chăm sóc cho các con (vì ba mình mất hồi mình còn nhỏ) cho nên mẹ thà hy sinh cho các con đi vượt biên để có tương lai sáng lạng hơn. Đại khái là như thế).
Hai mươi mấy năm qua rồi ...chuyện cũng dần phai . Mình bảo lãnh mẹ qua đây năm 2002, mẹ ở với mình được khoãng 4 tháng rồi bảo là buồn vì chổ mình ở là xứ khỉ ho cò gáy và vì phải lo này lo nọ nên mẹ muốn đi Cali để kím việc làm phù hợp . Thế là mẹ đi :) Mình không cản vì mình cũng không biết phải cản làm sao . Mình không có khả năng giải quyết những vấn đề mà mẹ cần giải quyết . Thế là mẹ đi và năm 2009 mẹ lập gia đình . Mình vui cho mẹ vì bà kím được một người để chia sẽ, cảm thông . Tình cảm mẹ con tuy không thân nhưng vẫn gần gủi qua những cú điện thoại .... Mẹ vẫn như thế ...sống cho mình vì mình và không bao giờ suy nghĩ cho người khác...
Một hôm lời qua tiếng lại , Mẹ bảo mình coi thường mẹ vì nghĩ mẹ nghèo . Mình tim đau nhói nước mắt lăn dài không hiểu mình đã làm sai chuyện gì . Mình khóc như chưa bao giờ được khóc . Không hiểu mẹ làm sao có thể nói như vậy nhỉ . Nhưng mẹ là mẹ và mình vẫn là con . Mình xin lỗi mình làm mẹ buồn . Mẹ bảo thôi đừng nhắc và câu chuyện kết thúc.
Bây giờ trên điện thoại chỉ là vài ba câu mẹ khoẻ không? Mẹ nhớ tập thể dục . Mẹ thì hai đứa nhỏ khoẻ không? Thôi có khách rồi mẹ đi làm (mẹ mình làm nails). Buồn quá phải không...Vậy đó chuyện đau lòng nhất cuả mình là mình không làm được cho mẹ mình vui . Mình là một đứa con gái bất hiếu ...chỉ có mẹ thôi mà mình cũng không thể nào bất chấp để có thể làm mọi chuyện chiều theo ý của mẹ. Để có thể nhắm mắt không than van dù biết mẹ mình lúc nào cũng nghĩ cho mẹ hay những người bạn của mẹ. Có biết không mình muốn lắm nhưng khi những hành động của mẹ làm cho mình nghĩ mẹ không muốn chăm sóc cho mình cho nên mới cho mình đi vượt biên . Mẹ vì muốn bớt gánh nặng, mẹ vì muốn khỏi lo lắng, mẹ vì muốn cho mẹ , cho mẹ và những lợi ích khác nữa cho me. ...thế nên mình 16 tuổi bước lên con thuyền đó một mình vì mình phải nghe lời mẹ . Phải nghe lời mẹ để rồi 16 tuổi tự lo cho cuộc sống của mình, tự quyết định tương lai của mình, tự mình làm tất cả . Lòng mình đau ...cuộc đời mình cái hối hận nhất là không có được một tình cảm mẹ con mà những người khác đều co' .
Tuesday, September 7, 2010
11 Năm
11 năm. Khoãng thời gian không dài cho lắm nhưng cũng không ngắn . Mười một năm hạnh phúc có nhiều, vui buồn thì i't . Cám ơn Anh đã cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Anh không lãng mạn hay mua bông hoa tặng tôi nhưng anh rất tỉ mĩ chiều chuộng và dành tất cả cho tôi và các con. Biết tôi thích coi phim bộ, anh thường down load những phim lãng mạng và những tài tử tôi thích coi . Lúc nào cũng cho tôi thắng khi hai đứa cải nhau ...mà ngộ thiệt bây giờ khg nhớ là có cải nhau khg nữa. Ít khi cải nhau vì anh trầm tính nên khg khi nào anh lớn tiếng hay tranh cải chuyện gì cả . Anh lúc nào cũng cho tôi giành nói hết và nói cho thả giàn. Xong anh thường nói một câu gì đó làm tôi cười. Lúc đó anh nói cho tôi nghe ý kiến hay suy nghĩ của anh. Anh trầm tính cho nên sống bên anh tôi khg còn nóng tính ngang bướng như xưa. Bây giờ viết mấy dòng này mới thấy hình như anh là người bị ăn hiếp nhiều nhất trong căn nhà này .
Tôi cầu mong sẽ có thêm nhiều cái 11 năm nữa (tham lam ghê nhỉ)...và tôi hứa rằng sẽ ăn hiếp anh ít một tí :)
Tôi cầu mong sẽ có thêm nhiều cái 11 năm nữa (tham lam ghê nhỉ)...và tôi hứa rằng sẽ ăn hiếp anh ít một tí :)
Friday, August 20, 2010
Life Moments....
Chiều nay ghé nhà quàng viếng ba của một người bạn trong công ty . Buồn cho nhỏ ấy và cảm nhận rằng trong cuộc sống ít khi con người ta nhận được sự hoàn hảo. Có lẽ Thượng Đế ban cho con người sự mất mát để con người biết quí trọng cái mà mình đang có . Nhỏ đó mất bố và mẹ trong vòng 5 năm và phải chứng kiến bố mẹ mất vì bệnh ung thư . Tàn nhẫn và bất công vì nhỏ đó rất tốt và đễ tâm đến mọi người . Cầu chúc cho nó mau vơi được nỗi buồn và luôn cảm thấy được mọi người xung quanh đều yêu mến nó.
Subscribe to:
Posts (Atom)