Mấy hôm nay đang coi phim "Thiếu niên Dương Gia Tướng" The Young Warriors of Yang Clan. Phim này lâu rồi nhưng có anh Hà Nhuận Đông đóng cho nên đành phải ngắm thôi. Chuyện về một gia đình đều làm tướng và chung qui nói về gia đình này hy sinh bảo vệ đất nước. Có nhiều khúc làm người xem phải suy nghĩ ví dụ như là khi cô con gái út của vị tướng này và ông vui cuả nước này đều đang gặp nguy hiểm. Ông tướng này phải quyết định cứu vua hay cứu con gái của mình . Khi ông quyết định cứu vua thì đứa con gái của ông giận vì nghĩ cha mình không thương mình. Có một khúc khác trong phim là ông tướng và vợ ông ta ra chiến trận đem theo đứa con trai nhỏ và câu bé này bị thất lạc . Khoãng 10 mấy năm sau cậu con trai này trở về và rất hận cha mẹ của mình. Nhưng cuối cùng hai đứa bé này hết giận và hết hận cha me chúng. Hai đứa nó chấp nhận câu trả lời và nhìn thấy được sự lo lắng chăm lo của cha mẹ.
Coi phim này làm mình suy nghĩ rất nhiều . Trong phim cả hai đứa bé đều nghĩ sao cha mẹ mình không thương mình, không bảo vệ mình . Cha mẹ thì nói rằng người làm cha mẹ thì làm sao co thể bỏ rơi con của mình . Có cha mẹ nào lại muốn xa con mình, cha mẹ nào la.i có thể bỏ rơi con mình. Coi những khúc này mình không cầm lòng được ...câu hỏi của hai đứa bé này cũng là câu hỏi của mình 20 mấy năm về trước . Lúc đó mình nhìn về cuối chân trời bên kia nghĩ đến bao giờ mới được gặp lại mẹ và em . Sao mẹ lại có thể để mình một thân một mình ở trại tị nạn ...
Bây giờ là một người mẹ mình lại không hiểu sao mẹ mình lại có can đãm và nghị lực để cho con mình ra đi. Mình làm mẹ khi thấy con sợ tối hay khóc vì đứa bé khác ăn hiếp nó ...thấy nó không vui mình cãm thấy đau lòng. Khi mình đi xa công tác vài ngày thì nhớ tụi nó đến nổi nghe tiếng nó nói chuyện với mình mà nước mắt chảy dài .
Khác với hai đứa bé trong phim, mình không giận hay hận mẹ mình. Mình không giận vì mình không biết nếu còn ở lại bên Việt Nam thì bây giờ cuộc sống mình có được như ngày hôm nay không. Mình không hận mẹ vì trên cương vị làm mẹ mình nghĩ mẹ phải quá can đãm để có thể cho mình đi vì mình nghĩ trên thế gian này ít có người mẹ nào lại có thể làm như mẹ . Nói cho cùng là mình suy nghĩ thật nhiều nhưng không có câu trã lời . (Mình và mẹ mình không bao giờ nói về chuyện nàỵ Mình chỉ nhớ là mẹ nói qua thư khi viết cho mình ở đảo là mẹ vì suy nghĩ rằng mẹ sẽ sớm mất vì bệnh và sẽ không ai chăm sóc cho các con (vì ba mình mất hồi mình còn nhỏ) cho nên mẹ thà hy sinh cho các con đi vượt biên để có tương lai sáng lạng hơn. Đại khái là như thế).
Hai mươi mấy năm qua rồi ...chuyện cũng dần phai . Mình bảo lãnh mẹ qua đây năm 2002, mẹ ở với mình được khoãng 4 tháng rồi bảo là buồn vì chổ mình ở là xứ khỉ ho cò gáy và vì phải lo này lo nọ nên mẹ muốn đi Cali để kím việc làm phù hợp . Thế là mẹ đi :) Mình không cản vì mình cũng không biết phải cản làm sao . Mình không có khả năng giải quyết những vấn đề mà mẹ cần giải quyết . Thế là mẹ đi và năm 2009 mẹ lập gia đình . Mình vui cho mẹ vì bà kím được một người để chia sẽ, cảm thông . Tình cảm mẹ con tuy không thân nhưng vẫn gần gủi qua những cú điện thoại .... Mẹ vẫn như thế ...sống cho mình vì mình và không bao giờ suy nghĩ cho người khác...
Một hôm lời qua tiếng lại , Mẹ bảo mình coi thường mẹ vì nghĩ mẹ nghèo . Mình tim đau nhói nước mắt lăn dài không hiểu mình đã làm sai chuyện gì . Mình khóc như chưa bao giờ được khóc . Không hiểu mẹ làm sao có thể nói như vậy nhỉ . Nhưng mẹ là mẹ và mình vẫn là con . Mình xin lỗi mình làm mẹ buồn . Mẹ bảo thôi đừng nhắc và câu chuyện kết thúc.
Bây giờ trên điện thoại chỉ là vài ba câu mẹ khoẻ không? Mẹ nhớ tập thể dục . Mẹ thì hai đứa nhỏ khoẻ không? Thôi có khách rồi mẹ đi làm (mẹ mình làm nails). Buồn quá phải không...Vậy đó chuyện đau lòng nhất cuả mình là mình không làm được cho mẹ mình vui . Mình là một đứa con gái bất hiếu ...chỉ có mẹ thôi mà mình cũng không thể nào bất chấp để có thể làm mọi chuyện chiều theo ý của mẹ. Để có thể nhắm mắt không than van dù biết mẹ mình lúc nào cũng nghĩ cho mẹ hay những người bạn của mẹ. Có biết không mình muốn lắm nhưng khi những hành động của mẹ làm cho mình nghĩ mẹ không muốn chăm sóc cho mình cho nên mới cho mình đi vượt biên . Mẹ vì muốn bớt gánh nặng, mẹ vì muốn khỏi lo lắng, mẹ vì muốn cho mẹ , cho mẹ và những lợi ích khác nữa cho me. ...thế nên mình 16 tuổi bước lên con thuyền đó một mình vì mình phải nghe lời mẹ . Phải nghe lời mẹ để rồi 16 tuổi tự lo cho cuộc sống của mình, tự quyết định tương lai của mình, tự mình làm tất cả . Lòng mình đau ...cuộc đời mình cái hối hận nhất là không có được một tình cảm mẹ con mà những người khác đều co' .
No comments:
Post a Comment